31 tháng 3, 2014

VỀ QUÊ NGHE TIẾNG CHIM -BẮT CÔ TRÓI CỘT

Tôi cũng thế, vùng vẫy mãi mà chẳng thể thoát ra khỏi những sợi tơ chăng mắc bằng ngôn ngữ trữ tình ấy. Bỡi tôi cũng là một người quê. Cũng đôi lần đi về quê xưa mà nghe thời gian còn phảng phất một màu kí ức. Và như để trả nợ cho một tình quê, tôi giải tỏa bằng một vài cảm nhận. Hẳn cũng quê kệch như tiếng “bắt cô trói cột” kia. Song lại là một điệu quê, có ai người đồng điệu?






Về quê nghe tiếng chim bắt cô trói cột

Ngỡ ai treo kí ức ở trên cành

Ta mòn gót đi cùng trời cuối đất

Tóc trên đầu hao hết nửa phần xanh

Ta xuống đồng, lúa mừng vui vẫy gọi

Cánh cò chao nghiêng ướm hỏi đôi điều

Ừ, nơi đây ta từng gieo kỉ niệm

Ai gặt hết rồi thuở tóc xanh yêu!?


Ta cứ ngỡ quê nhà xưa vẫn vậy

Còn người thương gội bồ kết ướt lưng ong

Trăng vẫn cũ – con đường xưa lại mới

Hết đá vấp chân- sao lại nhói đau lòng!

Biết sao được chuyện của đời dâu bể

Sông có tự ngàn xưa chừ cũng xoay dòng

Núi sừng sững cũng trọc đầu mỏi mệt

Sá chi ta chỉ một kiếp long đong.

Chim chỉ gọi- chẳng bắt ai trói cột

Mà sao ta vùng vẫy đến rã rời

Đứng giữa vườn xưa buồn vui khôn nói được

Kêu chi hoài não nuột lắm chim ơi!


Trích từ tập TRƯỚC SÔNG THU.- Thơ Dương Quang Anh



1 nhận xét :

Nặc danh nói...

Bài thơ toát lên cái ý niệm tình yêu và xót xa cho thân phận đời người.Tiếng chim gợi lại những kỷ niệm tình yêu cái thuở mộng mơ mà bây giờ chỉ còn là ký ức;;cuộc đời dâu bể,đổi thay mà có mấy ai hay;dời người lại quá ngắn,mới đó mà đã bạc "hơn nữa phần xanh".Tiếng chim "batcotroicot" thống thiết và ai oán làm sao!!!!Quả thật đây là một bài thơ dù chỉ thuần túy tình cảm nhưng rất dễ đi sâu và lắng đọng trong lòng người đọc
(NHẬN XÉT CỦA BẠN HUỲNH NGUYỄN) TRÊN TRANG FACE LÀNG BÍCH GIANG