Mùa
hạ đã thực sự hiện diện trên khắp mọi nẻo đường với sắc đỏ của hoa phượng, sắc
tím của bằng lăng, nắng vàng rực rỡ, những cơn mưa rào mát lành đến rồi đi vội
vàng và râm ran đâu đó tiếng ve ngân sau những vòm lá xanh biếc.
“Tháng
năm, tiếng ve lại cất lên điệu nhạc buồn đáng trách!” - Đó là cảm xúc của lớp lớp
bao thế hệ học trò sau những tháng ngày miệt mài trên ghế nhà trường. Để rồi
khi trưởng thành, lại thèm nghe một tiếng ve gọi hè, để lại thấy mình xao xuyến
với bao cảm xúc ùa về như thời cắp sách đến trường.
Khi
những ngày hè sang, phượng nở và ve kêu râm ran trên khắp nẻo đường, dường như
ai cũng tìm được chút cảm xúc của mình trong đó. Tiếng ve kêu như khúc nhạc thần
kì trời đất riêng tặng mùa hè đã trở thành cảm hứng cho bao vần thơ ý nhạc.
Tuổi
thơ ai chẳng đã có lần trốn ngủ trưa hè đi bắt ve. Hí hửng nhốt những chú ve bắt
được, lũ học trò thi nhau chọc cho chúng kêu, nhưng hình như chúng chẳng chịu
kêu tiếng nào. Nhưng khi được thả ra, những chú ve lại bay tít lên cao, tìm một
gốc cây để trú thân an toàn và rồi lại “hát” râm ran trong những vòm lá.
Điều
đơn giản đó, trẻ con ngây thơ không biết, ve chỉ hát ca dâng hiến cho đời những
khúc nhạc hay khi nó thực sự tự do, khi nó đang thả hồn giữa hạ vàng đầy nắng,
khi nó đang trú thân trên những thân cây xù xì - chốn lý tưởng dành riêng cho
nó. Ve đã làm tròn sứ mệnh cuộc đời của nó, cháy hết mình để hát ca cho mùa hè
đầy ắp thanh âm. Nếu không còn nghe tiếng ve tha thiết gọi hè, thì phải chăng
lúc đó tháng Năm sẽ khiếm khuyết một khúc nhạc nền rộn rã.
Tháng
Năm còn gì nếu thiếu tiếng ve ngân: Ve ve ve , hè về, hè về, hè đã về...
Tiếng
ve gợi nhớ vui buồn
Những
tiếng ve ran trong vòm lá, những tà áo trắng thướt tha trên sân trường, màu phượng
vĩ đỏ rực và những gương mặt bịn rịn lúc chia tay trở thành những hình ảnh đẹp,
không thể mờ phai trong ký ức của tuổi học trò.
Những
ngày tháng Năm, tâm trạng học trò đổi khác. Lứa học trò mới thì vui mừng, rạo rực
khi nghe tiếng ve gọi hè, để chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ hè lý thú với những trò
chơi hấp dẫn tuổi thơ.
Có
khi tiếng ve lại gợi đến sự vắng lặng, lẻ loi, buồn bã đến cô độc của người học
trò khi ngồi lại sân trường vắng. Bạn bè, cô thầy và cả một thời học trò dấu
yêu đã lùi xa và chỉ còn là kí ức đẹp trong lòng mỗi người.
Đến
bây giờ, khi đã trưởng thành, hẳn trong mỗi người ai cũng có lúc khắc khoải khi
nắng vàng trải dài trên những con đường và trong những vòm lá, tiếng ve đang rộn
rã giục hè. Mùa hè! Mùa của những trang giấy, mùa của màu mực tím! Mùa của học
trò! Khắp phố phường tiếng ve kêu “Hè! Hè! Hè”! Chạy theo tiếng ve, từng cơn
mưa về. Giọt mưa âm vang trên lá tiếng ve bay dày trong gió… Ve kêu như khóc!
Chiều
nay, tiếng ve buồn lại kêu vang khiến lòng thảng thốt. Nỗi buồn mênh mang xâm
chiếm tâm hồn, như là sắp chia tay bạn bè trong tháng hè của năm nào. Những quyển
lưu bút trao nhau cảm xúc học trò, những lời tỏ tình ngô nghê nhưng cũng rất
chân thành, trong sáng, những lời tâm sự gửi trao, những vụng dại dễ thương của
thời cắp sách đến trường lại chất đầy tâm hồn… Cứ thế, cứ thế, tiếng ve gọi
lòng người về trong lặng lẽ…
Thời
gian qua, vật đổi sao dời, nhưng có vài điều sẽ chẳng bao giờ thay đổi - mùa hè
trong sáng và đẹp như tuổi học trò; hoa phượng từng chùm từng chùm đỏ rực trải
dài trên những con phố nhỏ, trên những mái nhà, trong những ngôi trường yêu
thương; và tiếng ve sẽ râm ran như nhắc lại những kỉ niệm đã qua… Hạ ơi! Ve ơi!
Hãy kêu vang nữa đi...
(Sưu tầm)
1 nhận xét :
Cảm ơn bạn Trung!!!
Bạn đã cho mọi người tìm về làng BG voi những bài viết bổ ích .
Đăng nhận xét