31 tháng 3, 2014

VỀ QUÊ NGHE TIẾNG CHIM -BẮT CÔ TRÓI CỘT

Tôi cũng thế, vùng vẫy mãi mà chẳng thể thoát ra khỏi những sợi tơ chăng mắc bằng ngôn ngữ trữ tình ấy. Bỡi tôi cũng là một người quê. Cũng đôi lần đi về quê xưa mà nghe thời gian còn phảng phất một màu kí ức. Và như để trả nợ cho một tình quê, tôi giải tỏa bằng một vài cảm nhận. Hẳn cũng quê kệch như tiếng “bắt cô trói cột” kia. Song lại là một điệu quê, có ai người đồng điệu?


Đọc tiếp

28 tháng 3, 2014

ĐẦU THÁNG TƯ -NHỚ VỀ TRỊNH CÔNG SƠN


Có môt nỗi buồn ở nơi này thì sẽ có một niềm vui ở chốn khác.
Có một trái tim khổ nạn ở người này thì tất nhiên sẽ có một trái tim hân hoan ở kẻ khác.
Những ai đã đi đến với đời thì phải có lúc lìa xa nó.
Chết là sự tan biến của thể xác. Nhưng sống không chỉ là sự tồn tại của thân xác. Nhiều người còn sống mà tưởng chừng như đã chết. Nhiều người chết mà vẫn còn sống trong trí nhớ mọi người.
Trong câu chuyện đời chung, kẻ này quên thì người kia phải nhớ. Một ý tưởng chợt tắt để làm mầm chuyển hoá cho một ý tưởng khác nảy sinh.
Cái mất không bao giờ mất hẳn
Cái còn không hẳn mãi là còn...!

Đọc tiếp

19 tháng 3, 2014

HÈ VỀ QUÊ TÔI RỘN RÃ TIẾNG VE !


 Mùa hạ đã thực sự hiện diện trên khắp mọi nẻo đường với sắc đỏ của hoa phượng, sắc tím của bằng lăng, nắng vàng rực rỡ, những cơn mưa rào mát lành đến rồi đi vội vàng và râm ran đâu đó tiếng ve ngân sau những vòm lá xanh biếc.
“Tháng năm, tiếng ve lại cất lên điệu nhạc buồn đáng trách!” - Đó là cảm xúc của lớp lớp bao thế hệ học trò sau những tháng ngày miệt mài trên ghế nhà trường. Để rồi khi trưởng thành, lại thèm nghe một tiếng ve gọi hè, để lại thấy mình xao xuyến với bao cảm xúc ùa về như thời cắp sách đến trường.
Đọc tiếp

15 tháng 3, 2014

CHUYỆN ĐỜI



Người con không có khả năng nuôi mẹ già, liền quyết định cõng mẹ bỏ lên núi.
Đêm tối, người con nói rằng cõng mẹ lên núi dạo, bà mẹ lấy hết sức mình đèo lên vai con.
Trên đường đi anh ta nghĩ phải leo cao hơn nữa rồi mới bỏ mẹ xuống.
Bỗng anh ta nhìn trên vai mình, thấy mẹ đang cố giấu những hạt đậu rãi suốt đoạn
đường đi, anh ta tức giận hỏi mẹ: "Mẹ rãi đậu làm gì thế? "
Kết quả câu trả lời của mẹ đã khiến anh ta bật khóc:
"Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa còn mình con xuống núi sẽ lạc đường".
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ...


Đi hết cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con "

Chuyện số 5 -ÔÔNG TUYNH

Ôông Tuyn đi xe đò khôông tốn tiền
  Ôông Tuyn từ chợ Đông Hà lên. Đã trưa, ôông đón xe khách chạy tuyến đàng Đông Hà - Cam Lộ. xe dừng lại, ôông bước lên bên tài xế :
  - Chú ơi, cho tui XIN lên Cam Hiếu.
  - Dạ, mời bác lên!

Đọc tiếp

6 tháng 3, 2014

CHUYỆN ÔÔNG TUYNH

 Chuyện số4:
 Để kiếm sống, thời thanh niên ôông Tuyn đã học làm nghề phù thủy. Có lần, ôông xách khăn gói đi cúng ở một làng bên . Đang gõ mõ, đọc sớ tấu, đến đoạn " Việt Nam quốc ...Quảng Trị tỉnh, Cam Lộ huyện..." thì đột nhiên ôông địt  (đánh rắm) 
  Hơi trẻn với người bên cạnh, ôông đọc luôn :
      - Xẩm xẩm mùi ai ?  
  người bên cạnh đáp :
      - Xẩm xẩm mùi Tuyn.
      - Oan Tuyn thì Tuyn chịu.
  Cứ thế, ôông đọc tiếp và cứ thế, đọc sớ cúng cho đến lúc lễ tất với một giọng trang nghiêm, đĩnh đạc, đúng điệu của một thầy phù thủy lành nghề !     


4 tháng 3, 2014

Chuyện số 3 :

 Ông tuynh giả mù
  Ôông Tuyn thường đi công việc các làng  nên  thanh niên biết ông rất nhiều.
Có một lần ôông về làng nọ gặp một tốp thanh niên nghịch ngợm . Chúng giữ ôông lại và thách đố:
      - Ôông ơi, chúng cháu xin đãi ôông một chầu rượu, nếu như... 
      - Cấy chi? Bây cứ nói  - Ôông hỏi
      - Thưa ôông, ở ngoài giếng kia có mấy o con  gái đang tắm . Ôông mà ra tận nơi để nhìn được là tụi cháu xin hầu ôông .
      - Dễ ợt! - Ôông trã lời!
  Nói rồi, ôông bắt đầu thực hiện. Ôông bẻ một cành cây bên đường làm gậy, đội nón, nhắm mắt giả làm người mù!!! Cứ thế, ôông bước lần mò đến cái giếng tận ngoài lùm cây rậm rạp. Các o con gái đang tắm thấy ôông già mù  quơ quơ cái gậy nên chủ quan, lại khúc khích trêu chọc nhau cười .
  Ôông Tuyn lần được đến giếng và nói:
      - Các cháu ơi ôông khát nác quá, cho ôông xin một méng!!!
  Một o múc nác đưa cho ôông. Ôông uống một hơi xong, khà một tiếng thật mạnh, thể hiện rất đã khát- Và ôông mở mắt ra, tỉnh bơ nói:
      - Cảm ơn các cháu, chà nhờ méng nác giếng mát quá, mà ôông sáng mắt ra!
  Thấy thế, các o gái đỏ mặt mắc cỡ, chạy trốn hết. Đám thanh niên phục mưu cao của ôông và thực hiện lời hứa chiêu đãi ngay ôông một chầu rượu